
TUỔI DẬY THÌ – CON GÁI TÔI KHÔNG CÒN MUỐN NHÌN MẶT MẸ
Tôi – mẹ của con bé An, năm nay vừa tròn 14 tuổi
Có một ngày, tôi gọi lớn:
Không tiếng trả lời.
Chỉ là tiếng “cạch” – cánh cửa phòng khép lại nhẹ như sương… mà nặng như đá đè trong ngực.
Tôi đứng lặng.
Cơm dọn sẵn, canh còn nóng, đũa bày đủ… nhưng thiếu một ánh mắt, một tiếng “Dạ, con ra ngay mẹ ơi.”
Nhớ ngày xưa, cũng tiếng gọi đó, con bé chạy lon ton, tóc tai rối bời, áo dính màu, miệng líu lo:
“Mẹ chờ con kể chuyện hôm nay đã nha!”
Mà giờ đây…
Câu chuyện con giấu kín trong một căn phòng.
Giấu kín luôn cả mẹ.
An năm nay lớp 9.
Tuổi 14 – cái tuổi “trứng gà trứng vịt”, cái tuổi “ăn chưa no, lo chưa tới”,
Cái tuổi mà lòng con như cánh diều giữa đồng gió, lúc cao, lúc trật, lúc tung bay, lúc đứt dây.
Tôi thương. Nhưng tôi mệt.
Tôi lo. Nhưng tôi giận.
Con im lặng. Tôi thì bực bội.
Và cứ thế… hai mẹ con đối diện nhau mà như hai thế giới song song.
Một lần tôi gặng hỏi:
“Con bị gì? Sao dạo này không nói gì với mẹ hết vậy?”
An nhìn tôi – không giận dữ, không cãi lại… chỉ là ánh mắt lặng như nước hồ mùa thu, mệt nhoài.
“Mẹ lúc nào cũng hỏi bài, hỏi điểm. Mẹ có bao giờ hỏi con có ổn không?”
Giọng con như khói, nhẹ tênh mà bỏng rát.
Tôi chết lặng.
“Thương con thương cả đường đi, ghét con ghét cả tông chi họ hàng.”
Tôi không ghét con, tôi thậm chí chưa từng ngừng yêu thương.
Nhưng yêu kiểu gì mà con thấy như gánh nặng?
Yêu kiểu gì mà con giấu cả nước mắt?
Tối đó, tôi mở lại chiếc hộp gỗ nhỏ của An.
Có một cuốn sổ con viết, giấu kỹ dưới tập sách cũ.
Từng dòng chữ nghiêng nghiêng, méo mó:
“Hôm nay điểm Văn thấp, mẹ nhìn con như tội đồ.
Con không ghét mẹ… nhưng con ước mẹ hỏi con mệt không trước khi hỏi con sai câu nào.”
“Con không phải học sinh xuất sắc. Nhưng con đâu phải kẻ thất bại.”
“Con sợ tiếng mẹ gọi. Con sợ cả ánh mắt mẹ nhìn bạn con khi nó được học bổng.”
Tôi gục xuống. Nước mắt ướt trang giấy con viết.
Tiếng tích tắc đồng hồ như cứa từng nhịp vào tim.
Từng “tích”, từng “tắc”…
Là từng phút tôi đã đánh mất cơ hội làm bạn với con.
Tôi – một người mẹ, vẫn hằng đêm thắp nhang khấn tổ tiên cho con khôn lớn,
Nhưng lại chẳng hiểu nổi những ngổn ngang trong lòng đứa trẻ mới lớn.
Tôi nhớ câu:
“Mẹ dạy thì con khôn, cha dạy thì con lớn.”
Vậy tôi dạy gì, để con đau như thế?
Kể từ hôm đó, tôi học cách yêu lại.
Yêu mà không kiểm soát.
Thương mà không phán xét.
Tôi học cách không nói khi con buồn,
Chỉ pha một ly sữa, để bên cạnh – lặng lẽ như mưa đêm.
Tôi bắt đầu nói:
“Mẹ cũng mệt, nhưng mẹ thấy đỡ hơn khi thấy con ăn được.”
“Mẹ cũng từng không làm được bài, nên mẹ hiểu cái cảm giác tức mà bất lực.”
Tôi không còn là bà giáo trong nhà.
Tôi chỉ là người mẹ,
Muốn đi cùng con qua cây cầu mang tên “tuổi dậy thì” – cây cầu mà gió rất mạnh, nhưng tay mẹ sẽ đủ ấm.
Có những ngày An vẫn còn bướng, vẫn còn đóng cửa, vẫn còn trốn tránh.
Nhưng thỉnh thoảng… con ghé vào bếp, nhón miếng đồ ăn mẹ nấu,
Nói nhỏ:
“Mẹ nấu món này ngon ghê.”
Rồi đi.
Tôi mỉm cười.
Ừ, một câu thôi.
Nhưng là ánh nắng đầu tiên sau bao ngày giông bão.
Nếu ai đó hỏi tôi:
“Nuôi con tuổi dậy thì có mệt không?”
Tôi sẽ nói: Mệt. Mệt lắm. Nhưng cũng là hành trình thiêng liêng nhất đời người mẹ.
Vì chính trong những ngày lặng lẽ này,
Tôi học cách yêu con… bằng sự kiên nhẫn của nước, không phải bằng khuôn mẫu của giáo trình.
“Nuôi con mới biết lòng cha mẹ,
Bậc làm cha làm mẹ… đâu ai sinh ra đã giỏi ngay từ đầu.”